Hôm nay , vô tình lật đi trang vở . Tôi bắt gặp những tán
phong cao đã đỏ lá , những gương mặt tươi vui và mùi giấy trắng tinh còn thơm
hương vở mới . Bất giác nhận ra , Hà Nội đã vào tháng Tám . Đã bước sang một
mùa Thu của nhớ thương giăng kín lối đường...
Hôm nay - Một ngày Hà Nội ướt mưa . Đẫm lại bởi những vệt lá
vàng hoe giữa phố... Tôi bước đi trong những cảm xúc không tên rối bời . Có lẽ
gọi lên là một chút nhớ , một chút thương... Hay rằng không đành lòng rời xa mảnh
đất ấp ủ bao tháng ngày! Chính ngày mai , chỉ ngày mai nữa thôi... Tôi sẽ rời
xa Hà Nội. Trở về với miền đất của mơ ước và tương lai...
Ngày còn bé , tôi vẫn
hay tò mò về thế giới tương lai . Về một mảnh đất rải ấm nắng vàng , ươm mãi
cái tiếng còi xe inh ỏi . Về cái vị ngòn ngọt của múi cam , múi bưởi mà mẹ mang
về mỗi dịp công tác ở miền Nam . Về cái thành phố mà tôi vẫn nghe lũ bạn đồn đại
. Nào là " Sài Gòn khí hậu ấm áp lắm , những dãi nhà cao ơi là cao ! Nhộn
nhịp hẳn với Hà Nội!" hay " Tớ đã được ăn chôm chôm và nhãn ở ngay tại
vườn , trái cây miền Nam ngon nhất đấy!". Chính lúc đó , tôi muốn lớn thật
nhanh . Để có thể chạy tung ra Sài Gòn , đón lấy cái nắng của miền Nam gay gắt
. Những mùi vị thanh thanh ngọt ngọt của những vụ trái cây . Những thứ mà tôi
chỉ kiệp hình dung qua lời kể của lũ bạn , hay qua những giấc mơ đêm chập choạng
tối trời. Tôi cứ hay so đo rằng , Hà Nội buồn chán thật! Phố thị Hà Nội cứ là một
khoảng đất chật hẹp . Bó chân , ghiền xiết con người ta vào một chỗ . Như giam
cầm đi những mơ ước . Vậy mà mỗi lần bảo với mẹ , mẹ chỉ cười hiền và bảo:
" Lớn lên , xa Hà Nội! Con mới biết những điều hôm nay
con nói , rằng đúng hay sai!"
Năm nay tôi 18 . Có lẽ sau những năm mài miệt ở ghế nhà trường
, khi 12 mùa thu được hít hà hương vở mới . Tôi chỉ mơ có một ngày được đuổi
theo ước mơ của mình . Được chạy dài trên những dãi phố chật kín người qua lại
, được đứng trên những tuyến xe bus đông đúc hơi người . Được dời chân khỏi Hà
Nội , bay vào Sài Gòn để mãng nguyện với sự tò mò của bản thân về vùng đất mang
tên Nhộn Nhịp ...
Mười Tám tuổi . Tôi nhận được tin đỗ Đại Học ở Sài Gòn .
Lòng như mở hội , bao công sức mồ hôi của tôi bấy năm nay đã được mãng lòng .
Nhưng ... Đến hôm nay . Khi chỉ qua một đêm dài dẳng , tôi sẽ được trở ra vùng
đất miền Nam mà chưa bao giờ bước chân tôi đặt đến . Thì tại sao tôi lại chẳng
thể mở nỗi nụ cười . Chẳng thể phấn khởi và tươi vui như những dự đoán của mình
vào mấy năm tươi trẻ . Hay chăng tôi đã vui đủ ? Hay tôi đang hồi hộp khi hòa
mình vào vùng đất mới? Hay tôi vui đến nỗi chả thể nở nụ cười?
..... Và biết đâu ,
Là bởi tôi không đành dời chân khỏi Hà Nội . Khi trái tim tôi đã ôm trọn cái
vùng đất thủ đô với tiết lạnh khúc giao mùa...
"Có lẽ khi phải sắp xa thứ gì đó . Ta mới hiểu được giá
trị và tầm quan trọng của vật đó trong lòng."
Hà nội - Nơi tôi sinh ra và lớn lên với những tàn lá phong đỏ
hoe . Với 18 mùa hoa sưa nở rộ trên góc đường . Là nơi tôi đã từng chửi rủa ,
ghét bỏ . Và cũng là nơi ấp ủ tôi nên cái Tôi của hiện tại . Hình như đến lúc
này , tôi mới chợt nhận ra Hà nội đã ngủ yên trong tâm hồn tôi từ rất lâu . Từ
cái dạo tôi biết lắng nghe cuộc sống , từ những khúc du hạ với thu . Tôi nhận
ra mình yêu Hà Nội , cái Yêu thật nhẹ đến độ tôi cũng chả biết mình đã yêu tự
bao giờ . Có lẽ là khi đạp bộ trên phố . Hay những lúc la cà giữa lòng Hà Nội mỗi
dịp tan trường . Cũng có thể là những điều nhỏ nhặt nhất , là tiếng mẹ quát mắng
khi tôi phạm lỗi . Là những quả roi chua chua ngọt ngọt mà lũ bạn vẫn hay
" chia sẻ" vào trưa hè . Là tiếng hát đến " chim kêu chó sủa"
của đứa em đam mê âm nhạc . Hay những quán hàng rong bán đủ đầy những chú tò he
xanh xanh đỏ đỏ mà tôi vẫn chú mắt không rời...
Hà Nội... Chứng kiến tôi từ những thuở thơ bé mới tập đi , đến
khi tôi biết mơ ước về tương lai của bản thân hiện tại . Thật ra! Trong cái ước
mơ được ươm mình trong nắng gắt của miền Nam , được ngâm thân thể trong cái thứ
nước mằn mặn của những con biển miền Trung . Tôi lại thân quen hơn với những
con phố ngập mình trong tán me cây , trong từng cơn gió thoảng mang hương của
tin yêu và can đảm . Hà Nội - Mười Tám năm ôm ấp tôi với những an yên cuộc sống
. Mười tám năm cho tôi học cách yêu thương...
... Tôi lại bước
đi giữa con đường đầu thu hanh khô . Nghe tiếng gió tạc ngang qua mặt. Có một
dòng nước mặn chát nhẹ rơi trên đôi má ! Ngày mai tôi xa Hà Nội! Ngày mai tôi sẽ
đón chào một thế giới mới mẻ hơn....
Hôm nay... Thằng em tôi cười nhe răng và bảo . " Em
ghen tỵ với Hai ghê ! Ước gì em cũng 18 tuổi để được ra Sài Gòn mà học!"
Lúc ấy , tim tôi bỗng dưng xao xuyến. Vẫn như vậy... Tôi lập
lại lời của mẹ dịp năm xưa ... " Lớn lên , xa Hà Nội! Em mới biết những điều
hôm nay em nói , rằng đúng hay sai!"
***
Tôi khóc... Là bởi tôi vui mừng khi được đặt chân lên con đường
ước mơ . Hay bởi lòng xuyến xao thèm được
ươm mình trong màn sương Hà Nội với yêu thương mãi đong đầy?